Bị theo dõi và chỉ trích nặng nề vì là người đồng tính nữ.
Ngồi trong căn phòng vắng lạnh, tôi cảm thấy thương cho số phận của mình. Ai cũng muốn tìm tình yêu đích thực, và tôi cũng vậy, chỉ khác là tôi yêu một cô gái. Chúng tôi học chung đại học; cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất nhưng luôn thu hút sự chú ý của tôi nhờ tài năng học tập và tính cách hài hước. Cả hai đều có vai trò trong lớp, nên chúng tôi thường ở bên nhau và tình cảm lớn dần. Năm thứ 2, tôi ngỏ lời yêu cô, và thật bất ngờ khi cô không coi thường tôi mà còn đáp lại tình cảm. Cuộc sống tôi trở nên hạnh phúc. Tháng trước, để kỷ niệm sinh nhật cô và 2 tháng yêu nhau, tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở công viên gần nhà.
Cô ấy rất xúc động, và đó là lần đầu tôi cảm nhận nụ hôn đầu đời. Sau đó, những buổi tối không có bài tập, chúng tôi thường dạo phố tay trong tay. Tuy nhiên, tôi không ngờ lại có thể bị người khác bắt gặp lúc tình tứ. Một lần, khi tôi và cô ấy đang ôm hôn nhau, anh trai tôi bất ngờ xuất hiện với vẻ mặt giận dữ. Không nói gì, anh đã đẩy tôi ra và tát tôi một cái thật mạnh. Bị đánh bất ngờ, tôi choáng váng không hiểu chuyện gì xảy ra, trong khi anh trai tôi thường ngày rất lịch sự lại buông lời thô bỉ, nói rằng đã nghe tin về chúng tôi.
Hôm nay, mọi chuyện đã rõ ràng khi tôi bị bắt gặp, không thể chối cãi. Bố mẹ đã cho tôi ăn học tử tế mà tôi lại làm mất mặt gia đình. Tôi bị áp giải về nhà trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp hiểu. Tôi bị chất vấn suốt tiếng đồng hồ, đầu óc quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi. Không khí trong nhà hỗn loạn, tôi chỉ biết im lặng để bảo vệ bản thân. Thấy tôi ngoan cố, mọi người chán nản và trở về phòng. Kể từ đó, tôi bị giám sát chặt chẽ: không được ra ngoài ban đêm, đi học có người đưa đón, và điện thoại bị tịch thu để không tiếp xúc với cô ấy.
Mỗi khi cần liên lạc, tôi chỉ có thể gọi vào số điện thoại cố định của gia đình, khiến mọi cuộc trò chuyện đều bị mọi người nghe lén. Cuộc sống như vậy thật ngột ngạt, tôi cảm thấy chán nản và buồn tủi. Quyết không thể chịu đựng thêm, chúng tôi đã lên kế hoạch bỏ trốn. Vào một ngày thứ 6 bình thường, trong khi bố tôi thường đứng đợi ở cổng trường, cô ấy và tôi đã lén lút đi ra cửa sau và chạy thẳng tới nhà ga. Chúng tôi kịp lên chuyến tàu mà cô ấy đã mua vé trước. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chỉ còn chút thời gian nữa là chúng tôi sẽ được sống bên nhau mà không còn lo sợ sự can thiệp từ người khác.
Chỉ cần nghĩ đến đó, cả hai chúng tôi đã cảm thấy hạnh phúc. Nắm tay nhau, chúng tôi lên tàu, nhưng niềm vui nhanh chóng tan biến khi tôi bị anh trai kéo về thực tại khắc nghiệt. Anh ta mắng mỏ tôi, nghi ngờ tôi bỏ đi và thậm chí còn tát vào mặt bạn gái tôi. Tôi bị lôi đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Hai tuần qua, tôi bị giam trong phòng, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ ra ngoài khi cần vệ sinh, và mẹ luôn theo sát bên. Bố thông báo tôi không được đi học để "điều trị bệnh".
Tôi là người bình thường, không có bệnh tật, nhưng lại cảm thấy chán nản và từng nghĩ đến việc tự kết liễu cuộc đời. Mọi người nhìn tôi như kẻ biến thái, vô giáo dục. Tôi chỉ muốn họ hiểu những tâm sự của mình.





Source: https://afamily.vn/bi-giam-sat-va-chui-mang-tham-te-vi-la-les-20111115122823666.chn